Trống vắng, chơi vơi và ...vân...vân...

Lúc nào đó em chợt nghĩ rằng một ngày nào đó con người sẽ chết vì chính lòng tham của họ. Em thấy xung quanh mọi người không nghĩ được gì ngoài quyền lực, tiền… và những thứ giống như vậy, lúc nào đó bản thân em cũng bị cuốn theo vòng xoáy đó. Em mệt mỏi với điều đó, khi em nói mình cần điều gì đó, thiếu gì đó, cái đầu tiên người khác nghĩ đến đó là tiền…
Buổi ban đầu tiền chỉ là phương tiện để cuộc sống tốt hơn, nhưng khi thỏa mản được điều đó người ta lại cần tiền với hàng tá lí do khác và điều đó cứ tiếp diễn không bao giờ dừng lại, không giới hạn… Người ta cho rằng giá trị con người được đánh giá qua việc họ có tiền nhiều hay ít, không còn mấy người nghĩ đến lý tưởng sống nữa, những thứ đó trở nên xa xỉ… Đôi khi thèm một phút nào đó, ngắn ngủi thôi, em muốn mình dừng lại nhìn cuộc sống một cách hoàn toàn khác, len lỏi vào tận sâu kín tâm hồn mình để biết rằng mình thật sự cần gì? Em chỉ cần một người có thể thật sự hiểu con người em, không cần sự đồng tình, chỉ cần hiểu em thật sự như thế nào… Nhưng chưa bao giờ có được điều đó. Cần lắm khoảnh khắc nào đó mọi thứ lắng đọng ngồi nghe thời gian trôi, cảm nhận trong nhau từng đợt sóng âm ỉ tháng ngày.
Anh tin không chỉ những điều đơn giản cũng có thể giết chết con người một cách âm thầm lặng lẽ. Em làm những điều thật vô nghĩa ngu ngốc mà chính em mới biết mình cần gì, được gì ở đó.
Biển Cạn
Nhạc và lời: Kim Tuấn

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh không như bây giờ biển là hoang vắng
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất
Giấc mơ không còn biển xưa đã cạn
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lòng với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng
Ðời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái
Sóng reo não nề, hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn

Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau....
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét