trở lại ngôi nhà đã rất cũ vẫn cũ
trở lại con đường và cánh đồng đã lụi tàn và tiếp tục lụi tàn
nơi giấc mơ hụt hẫng
nồng nặc mùi cồn
trở về trở về trở về mãi mãi trở về
delete “cái gọi là…”
vất trả lại thời gian những âm thanh mục rữa tiếng ru hời của vết thương đầu tiên
chuyển nhượng ký ức
cho bụi và nắng và những khuôn mặt lạ
nơi dòng sông cạn trần truồng tới đáy
không tìm thấy huyết thống trong lời nói của những con ốc cặm cụi
những người đàn bà khóc
mẹ dì chị em và những cô gái trong shop ở đầu hẻm
như tiếng vỗ của sóng xa xưa
đang mờ mịt dần hơi thở và những dấu chỉ tay rất ngắn
trở về không để bắt đầu lại những bước đi chập chững một mình trên con đê dẫn đến những chiếc xe đò liên tỉnh
về để tập chết trước khi thật sự chết
như một hotgirl cởi dần thân thể mình trên webcam
bóc tách sự sống và nhìn ngắm bầu trời
nơi miên man quặn thắt và đứt quãng nhịp đập giữa hai đùi
nơi không dấu vết
PS:
cái gọi là quê vẫn là quê và không bao giờ là quê
anh biết, sẽ có ngày em bỏ đi lần nữa
như một người sống già chết trẻ và luôn luôn từ giã
5-7-2009
Nguyễn Viện tặng Thúy An
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét