Phía sau sự cuồng loạn của trung tâm ăn chơi hàng đầu thế giới đó là những vòng tay âm thầm chia sẻ, cứu vớt mảnh đời của những cô gái trẻ đến từ khắp các miền quê Thái Lan.
“Phố đèn đỏ” - redlight district - là tên nhiều du khách nước ngoài gọi khu Patpong khi đến Thái Lan. Đối với người Thái thuộc giới công chức hoặc có địa vị trong xã hội thì đây là một “con đường tội lỗi”, nơi lắm tai tiếng cần phải tránh xa vì chỉ cần có ai thấy mình xuất hiện nơi này là thanh danh sẽ bị hoen ố. Còn đối với nhiều người khác và khách du lịch Thái Lan cũng như nước ngoài, đây lại là điểm đến đầy sức hút của “công nghệ tình dục” tại Thái Lan.
“Con đường tội lỗi”
Màn đêm buông xuống, khu phố Patpong bắt đầu sáng những ánh đèn màu nhấp nháy để mở màn cho những cuộc vui đến tận quá nửa khuya. Nằm ngay trung tâm thủ đô Bangkok, Patpong là những con đường nhỏ dài chỉ vài trăm mét nằm cắt giữa hai con đường Silom và Suriwong với hàng trăm quán bar, tụ điểm massage, quán karaoke ôm, thoát y vũ với những bảng hiệu show girls, super girls... bằng tiếng Thái, Anh, Hoa, Nhật kèm với hình các cô gái ăn mặc hở hang, đủ các tư thế mời gọi.
Chúng tôi thả bộ trên đường Silom, các cô gái mặc đồ hai mảnh nhỏ xíu tràn cả xuống đường “tiếp thị”, kèm theo tấm bảng có ghi dòng chữ “2.000 baht/lần tàu nhanh!”. Đúng 20g là cao điểm của các quán bar, những sân khấu trình diễn sex mở màn; vào bên trong đã thấy hàng trăm cô gái trẻ thoát y 100% đang uốn éo trên bục nhảy theo từng điệu nhạc kích động.
Sacly, người bạn Thái đi cùng chúng tôi, cho biết khu Patpong được chính quyền kiểm soát, các cô gái hành nghề ở đây đều phải được chủ chứa khai báo, đăng ký với chính quyền và khám sức khỏe định kỳ hằng tháng. Nếu người nào không đăng ký sẽ bị trục xuất và chủ chứa vi phạm có thể bị phạt vài trăm ngàn đến cả triệu baht.
Hằng đêm, cảnh sát vẫn đi tuần tra thường xuyên ở khu phố này. Và sự kiểm soát không dừng lại ở đó. Khi bước vào phòng massage với một cô gái ở hộp đêm Queen, chúng tôi định chụp hình và hỏi chuyện cô gái này, nhưng cô ta lắc đầu, nói bằng tiếng Anh rằng chủ không cho khách chụp hình nhân viên. “Ở đây có cả hệ thống camera theo dõi khách và nhân viên ngay cả lúc “hành sự”. Em chỉ biết phục vụ nhu cầu tình dục mà khách bỏ tiền ra yêu cầu. Còn những việc khác thì không được” - cô gái trả lời như vậy.
Đã gần sáng, những chiếc đèn đỏ nhấp nháy tắt dần. Những cô gái trẻ từ các nhà thổ, hộp đêm đổ xuống đường đón taxi để đi qua đêm với khách hoặc khoác tay nhau đi dọc phố để trở về nhà. Trong những ánh đèn màu lờ mờ nhấp nháy, trông họ nhợt nhạt, đầy mệt mỏi, bơ phờ...
“Lao động tình dục”
Chúng tôi được giới thiệu đến cuối “phố đèn đỏ”, nơi có một căn nhà nhỏ mà gần như các cô gái làm việc ở Patpong đều biết. Đó là văn phòng của Tổ chức Empower, một tổ chức phi lợi nhuận hoạt động vì quyền lợi của những người bán dâm tại Thái Lan. Giới chủ căm ghét nơi này vì nó xuất hiện ở chốn ăn chơi bậc nhất nước Thái từ hàng chục năm qua như một thách thức giới kinh doanh “công nghệ tình dục”. Bà Chantawipa Apisuk, người sáng lập Empower, kể ban đầu đây chỉ là một câu lạc bộ tiếng Anh dành cho các cô gái hành nghề bán dâm ở Patpong. Trước tình cảnh các cô gái luôn bị giới chủ chà đạp, bà Chantawipa và những nhà hoạt động xã hội Thái quyết định thành lập một tổ chức hỗ trợ, giúp đỡ những cô gái hành nghề mại dâm và Empower ra đời từ đó.
Khi những cô gái bán dâm bắt đầu vào “ca”, cũng là lúc các nhân viên, tình nguyện viên của Empower chia nhau xuống phố. Họ đi khắp nơi, xâm nhập tận các quán bar, câu lạc bộ thoát y vũ để tìm hiểu, tiếp cận, kịp thời giúp đỡ các cô gái ở “phố đèn đỏ”. “Chúng tôi không gọi họ là gái bán dâm, mà là những lao động tình dục - sex worker, những người chấp nhận làm công việc lao động tình dục vì lý do này hay lý do khác. Nhưng hầu hết vẫn vì cuộc sống khó khăn, đưa đẩy vào công việc này với nhiều nỗi khổ riêng rất cần được sẻ chia, giúp đỡ” - bà Chantawipa nói.
“Đừng nhìn những gương mặt tươi tỉnh, khêu gợi của các cô gái đứng trong lồng kính kia mà nghĩ rằng họ chỉ là những con búp bê vô cảm. Đằng sau sự hào nhoáng của con phố Patpong là những phận đời đầy nước mắt”, Nooti - một tình nguyện viên Empower - nói. Chúng tôi theo Nooti sang bên kia sông đến khu Somdet Phra lúc 2g sáng. Căn phòng trọ của các “lao động tình dục” lung linh ánh nến. Ba cô gái trẻ đang ngồi quây quần bên chiếc bàn với một chiếc bánh sinh nhật cắm nến và một ít thức ăn nguội. Hai chai rượu Remy lớn đều đã cạn quá nửa. Các cô đã khá say. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 21 của Sarila, cô gái làm việc ở hộp đêm Electric.
Trong trang phục áo pull, quần jean, trông cô xinh xắn như một nữ sinh viên con nhà lành. Trò chuyện một lúc, chúng tôi mới biết Sarila đang là sinh viên thật. Quê ở tận tỉnh biên giới Mae Hong Son xa xôi, hiện cô đang học năm 3 ngành quản trị kinh doanh tại một trường đại học ở Bangkok. Cha mẹ mất sớm, chỉ còn lại hai chị em cô.
Ngoài giờ học ban ngày, ban đêm Sarila chấp nhận làm nghề bán thân để có tiền đóng học phí cho mình và nuôi cô em gái đang học ở quê nhà. Cô bạn ngồi cạnh Sarila có thân hình chuẩn như người mẫu tên là Bobumi đến từ vùng nông thôn đông bắc Thái thuộc tỉnh Nong Khai. Cô bắt đầu bước vào nghề bán thân xác khi mới 15 tuổi.
Chính cha mẹ ruột của cô đã “bán” cô cho một nhóm ma cô chuyên đi săn lùng các thiếu nữ ở vùng nông thôn để đưa về kinh doanh thân xác. Vậy nhưng bốn năm nay, Bobumi gửi tiền đều đặn về quê lo cho cha mẹ già. Bobumi đang theo học phổ cập văn hóa vào ban ngày do Tổ chức Empower mở cho các “lao động tình dục”.
Thành viên còn lại của nhóm “lao động tình dục” dự sinh nhật này là cô gái người Bangkok, vừa chia tay với chồng được hai năm. Thất nghiệp, không đủ tiền nuôi con nên cô chấp nhận làm việc này một thời gian để tìm việc khác. Cô vừa bước sang tuổi 23, đứa trẻ 2 tuổi con cô đang nằm ngủ ở góc phòng. Hôm nào “đi khách” qua đêm, người mẹ trẻ này lại nhờ các cô bạn “đồng nghiệp” hay các tình nguyện viên trông con giúp. Các cô đều xem những tình nguyện viên Empower là chị em trong gia đình mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét