Đêm!

Đôi khi sau những ảo ảnh lụi tàn, em nghe môi mình mặn đắng. Mỗi ngày, thời gian cứ vô tình trôi vội vã, và các cánh cửa cuộc đời đang dần khép lại, em vẫn đứng yên mặc sóng đời cuộn chảy.


Nỗi đau nào rồi cũng phôi pha, giọt buồn đắng ngắt trên môi. Biết còn ai dù chỉ đơn giản là lắng nghe trong những lúc như thế này? Đêm luôn là người bạn tốt cho những ai còn chất chứa nhiều ưu tư suy nghĩ. Chỉ xin phút này thôi, rồi mai này em vẫn sẽ kiêu hãnh mà bước tiếp quãng đời còn lại, vứt bỏ bên đường những Sân-Si của ngày hôm qua.

Chưa có dưới chân mảnh đất
Toàn lo chuyện lớn trên đầu
Trái tim tưởng chừng hóa đá
Nhưng rồi thổn thức canh thâu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét