Mình buông tay nhau nhé!?

Chẳng biết nghĩ gì cho những điều vừa trải qua, nhẹ tênh.
Em biết... anh đã quen...
Anh đã quen, anh quen với những lời xin lỗi mà em lúc nào cũng tha thứ. Anh quen với việc người khác chịu đựng lúc anh buồn, phải cười nói chia sẽ lúc anh vui. Anh đã quen với quá nhiều thứ và anh cũng tập cho em thói quen… Em quen với việc phải chịu đựng tính lăng nhăng của anh với mọi loại con gái trên đời này, em quen với việc a luôn trễ giờ và không nghe dt, em quen với việc anh luôn luôn nói dối em từ những chuyện nhỏ nhất. E từng nghĩ yêu là phải biết chập nhận một người không hoàn hảo vì không thể cứ tìm một người hoàn hảo để yêu.
Rồi hôm nay em chợt nghĩ…

 Em có thể sống tốt hơn nhiều nếu chẳng có anh, em có thể lênh đênh trên muôn trùng sóng cả nhưng em tin một ngày em vẫn sẽ gặp bến bờ nào đó. Mà thậm chí nếu không có bờ bến có khi em lại tự do vui vẻ với con đường mà em chọn.
Anh làm em nghĩ, sức chịu đựng đi quá giới hạn cho phép và… mình phải buông tay nhau ra…
Vậy em giả sử nhé, giả sử mình buông tay nhau nhé…
Thì em không phải thao thức mỗi đêm để nhớ nhung anh da diết và mong mỏi tin nhắn anh chúc em ngủ ngon sau một ngày mệt nhoài.
Thì em sẽ không phải luôn mệt mỏi với những chuyện gia đình, chuyện bạn gái mới, chuyện bạn gái cũ của anh luôn làm phiền đến em.
Thì em sẽ không phải quan tâm nhắc nhở, anh phải thế này thế khác.
Em cũng chẳng cần mọi thứ nghĩ trong đầu luôn là làm sao để anh được những gì tốt nhất
Thì em tự do lắm... Vì em chỉ có một mình.
Nhưng em chợt giật mình! Nếu giả sử ấy trở thành sự thật... nếu em buông tay anh ra…
Thì em sẽ không thể lên mạng tám với anh mỗi đêm để tâm sự với anh về những mệt nhoài em phải trải qua sau một ngày tất bật.
Thì em giống như một cánh diều đã mất đi sợi dây ràng buộc với mặt đất và chênh vênh không biết trôi về đâu khi những áng mây xanh biến mất và cơn bão đột ngột ập đến.
Thì em sẽ không còn đọc được những tin nhắn anh chúc em một ngày mới với nhiều điều tốt lành và niềm vui đang chờ đợi vào mỗi buổi sáng em mở mắt đón chào bình minh.
Thì em cô đơn lắm… Vì em chỉ có một mình.
Em đã yêu anh, em cũng từng nghĩ mình sẽ không đánh đổi sự ràng buộc ngọt ngào mà lấy sự tự do mong manh khi không có anh bên anh. Nhưng…
Hôm nay em sẽ làm như thế, vì em cảm thấy lòng ngực mình nhói đau nhiều lắm, em cố gắng chịu đựng ngày qua ngày, tháng qua tháng mà anh thì vẫn cứ dửng dưng. Mỗi đêm cơn đau lại đến và em thấy mình đau hơn trước.
Em còn có gia đình của mình, em yêu anh lắm, nhưng nếu em đau như thế vẫn không làm anh tốt hơn.,anh vẫn không thể hiểu. Thì em sẽ dành điều đó cho gia đình mình, chỉ cần em đau một chút thôi, họ sẽ rất vui mừng và tốt hơn rất nhiều. Chỉ cần em đau một chút thôi…

Giá mà những yêu thương có thể nói hết thành lời
và lòng kiên nhẫn mãi là vô hạn
có lẽ em đã không vất vã ngược dòng
điều đơn giản hoá ra chẵng hề đơn giản
có lắm khi tưởng nắm chặt thật rồi ...
vậy mà phút chốc đành buông tay ...
không vì bất lực
không vì thay lòng
không vì không còn kiên nhẫn
không vì hết yêu thương
mà đơn giãn lòng mình thắt lại
thắt lại đễ nhớ quay quắt
thắt lại để mong chờ
thắt lại để không bao giờ đánh mất
ấy vậy mà yêu thương cứ tuột khỏi tầm tay ...

1 nhận xét:

  1. bài viết làm anh có 1 chút suy nghĩ đó nghen, hihi

    Trả lờiXóa