Nốt ruồi có lông



Mụ cao lớn, da trắng, hơi thô. Mặt như thịt đông. Thơn thớt. Mụ có thói ngồi lê mách lẻo, điêu ngoa. Vậy mà mụ “ chài “ được anh chủ nhà?
 Mụ về làm dâu, sóng dậy liên hồi, xóm nhỏ thêm tiếng ồn.  
 Mụ chỉ học hết trung học nên luôn mâu thuẫn với chồng trong việc dạy con. Một sớm trên lầu có tiếng quát to: “ Đứa nào lấy tiền của tôi? Tôi vừa bỏ vào túi để đi làm… “.
Nghe vậy, tôi giận tím người. Làm osin bao năm không thấy ông bà kêu mất gì bao giờ. Mụ mới về sống chung đã lắm chuyện. Cả nhà đi vắng, tôi dỗ ngọt cháu Hân. Cháu lặng im. Tôi rũ tung cặp, sách. Lần lần từng kẽ của cái cặp nhiều ngăn. Ba chục ép chặt đây rồi.
-         “ Tối về xin lỗi cha mẹ, nghe cháu!”.
Tôi xin điện thoại, buồn buông lời: “ Tôi đã tìm thấy tiền trong cặp và cháu Hân đã nhận lỗi. Trong nhà chỉ có cha mẹ chồng và chồng con chị, sao chị lu loa” đứa nào…” ? Tôi ít học mà chưa một lần như thế…”

Bữa khác, Bà cho tôi xem lá thư gửi mẹ đẻ của chị, toàn lời đặt điều xấu, vu khống, chồng bắt được, uất quá, đưa Bà coi. Bà gọi riêng anh chị góp ý, rồi góp ý riêng từng người. Bà không muốn cho con cái biết nên thường chia sẻ với tôi. Thương ông bà quá. “ Vào nhà đầy hồng phúc mà không biết hưởng, đồ ngu! “. – Tôi trộm rủa mụ. Anh chủ thương cha mẹ, xin ra ở riêng. Hết cách thuần hóa, mình anh chịu đựng.
 Rồi một đêm ông đau tim, ra đi rất nhanh. Anh không về. Mụ đến cơ quan điện thoại  trách móc: “ …Vợ ốm không lo đi lo cho người chết???” Hỗn xược. Cơ quan tới xin lỗi, thanh minh mãi và xin cho mụ được đội khăn tang. Mụ đến, vã mồ hôi giữa đêm Sài Gòn. Sợ quá chứ ốm gì cái xác kềnh càng?
 Dịp chị Sáu ở xa về, tôi bèn kể hết. Chị đến nhà gặp riêng chị dâu tâm sự. Nhưng thở dài: “ Bó tay thôi, phụ nữ mà nốt ruồi mọc lông ngang tàng, càn quấy, bất nghĩa, gớm ghiếc lắm…”. Thương anh trai, không hòa giải được, chị ngồi lặng, trào nước mắt. Tôi ngậm ngùi. Ông bà phúc hậu, gia đạo nề nếp mà dâu vô học.

Mấy năm sau, tai họa ập xuống bất ngờ. Anh mất, không kịp trăng trối. Quặn đau. Ngày mở cửa mả, Sư Thầy rước vong về nhà. Mụ ráo hoảnh hỏi cô út: “ Hôm qua tôi tìm trong tủ không thấy giấy tờ nhà anh để đâu? Cái nhà kia đang cho thuê có còn không?”. ( Là nhà gia đình giúp anh ). Cô chủ lặng lòng không thèm trả lời. Đêm xuống, mụ kể lể với mẹ chồng: “ Nếu con trả nợ số tiền thuốc cho bạn hàng thì lấy gì nuôi con? Con khất. Cô út xen vào: “ Hãy để anh tôi thanh thản thoát khỏi quỷ cái! Đưa sổ điện thọai của anh để tôi tự tìm đến bạn hàng thanh toán, còn số người ta nợ anh, “ bà “ đi mà thu lại. Trong 49 ngày, mong “ bà” hối cải để anh tôi được siêu thoát…Lương không đủ nuôi thân, hai cháu có bên nội sẽ lo cho ăn học thành nhân…”. Toàn thân run rẩy. " Đĩa thịt đông " lạnh sắt, xám xịt. Nốt ruồi dưới gò má cao co rúm, lông như nhích dài thêm tí ti. Cái " lốt bất cần " lột ra. Từ ngày cô út đại diện đưa tiền cho cháu Hân mỗi năm, mụ coi như không có nhà chồng.
 Tôi rùng mình về mụ. Xa xót… Tôi muốn làm ôsin cho cả gia đình bà tới khi tàn hơi. Họ quý tôi hơn dâu con.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét